Friday, January 9, 2009

Say...

Cuối năm, tất cả mọi người đều làm việc muộn. Mấy hôm nay đang hơi đau đầu một chút vì quá nhiều việc. Vẫn cái thầu lớn đó, mỗi năm một lần, toàn là vào dịp cuối năm. Sao mà nhiều việc quá! Thứ Năm tuần sau! Chỉ còn vài ngày để chuẩn bị thôi...

Một dự án theo đuổi hơn 6 tháng nay, một khách hàng tạm xem là khổng tượng cho năm tới, phút chốt mình chủ động hủy, vì không muốn làm nữa, vì thấy cách cư xử của khách hàng không xứng đáng là khổng tượng... Mình có thể làm việc để kiếm tiền, mình có thể làm việc vất vả để kiếm tiền, mình có thể làm nhiều việc để kiếm tiền, riêng chuyện vì kiếm tiền mà không được tôn trọng thì mình không làm. Mình cảm nhận được điều đó ở business này. Khách hàng đặt mình vào vị trí là một khổng tượng, một kẻ mà hàng trăm doanh nghiệp đang nhòm ngó, đang thèm để được thò tay vào túi móc tiền, và Time Universal là một thằng may mắn đã được để mắt đến, vậy thì, đòi hỏi bất cứ gì mình muốn, cứ xử bất cứ điều gì mình thích, bất chấp phép tắc, bởi vì Time Universal đã theo đuổi cả nửa năm trời rồi, chẳng nhẽ chỉ vì tự trọng mà mất cái hợp đồng đã bày ra trước mắt?

Vâng, Khổng tượng ạ, Time Universal chỉ happy với những khổng tượng biết cách cư xử, chứ không chạy theo đồng tiền bằng mọi giá. Bởi vì con người ở Time Universal, ngoài làm việc để kiếm tiền, còn làm việc để tận hưởng cuộc sống nữa. Chúng tôi đã làm việc với nhiều Khổng tượng, và được tiếp đón và cư xử xứng đáng là các khổng tượng mà chúng tôi mong ước. Vậy thì, chúng tôi cũng dám nói không với những khổng tượng không biết cách phải tôn trọng cộng sự của mình...

Say mà... Nên tự dưng nói hết những điều đang nghĩ mấy hôm nay và dẫn tới quyết định không theo đuổi hợp đồng đã chắc ăn đến mười mươi. Không là không. Thỉnh thoảng cũng phải nói không. Cuộc sống mà.

Mọi người đều ở lại làm việc muộn... Nhiều việc quá. Còn chai vang rất ngon từ hôm sinh nhật công ty, mang ra mời, chỉ mỗi Kang hưởng ứng. Hai chị em mỗi người vài ly, sao mà thấy bềnh bồng thế, nhẹ nhàng thế. Có những lúc đánh rơi một khổng tượng mà sao thấy nhẹ nhàng, sung sướng thế...

Đời nhẹ khôn kham... Hahaha... Say mà...

Hihihi, mấy hôm nay cái blogspot này bị đơ đơ, lúc nào cũng time out error, đã gửi complaints cho Google rồi mà chẳng ăn thua gì... Chẹp chẹp... Đại gia ơi là đại gia.

No comments:

Post a Comment